Phước đức của đời này đều từ việc tu hành kiếp trước. Những gì tôn quí vinh huê, quá nữa là các bực cao tăng chuyển thế. Nhưng tuy có vinh huê mà không được trường cửu, nếu lại tạo điều nghiệp chướng ắt khó thoát khỏi biển trầm luân.
Vậy nên các ngài phải tự suy nghĩ: những gì ta có
thể mang theo được khi nhắm mắt? Ấy là công đức niệm Phật.
Cũng như thuyền đi nhờ nước. Thế nên, hoặc lập thất niệm Phật, hoặc
mời chư tăng hướng dẫn mình niệm Phật, in khắc kinh sách Tịnh
độ, hoặc đặt tượng Phật A Di Đà để chiêm ngưỡng mà
niệm, việc làm tuy ít, nhưng phải dụng công cho nhiều, lại
phải chí quyết vãng sanh, đó là con đường tu hành của tất
cả mọi người, chẳng luận giàu, nghèo, sang, hèn. Làm vị sứ
giả của ngôi Pháp vương còn gì tôn quý hơn!
*Lời
phụ giải:
Vạn ban tương bất khứ, duy hữu nghiệp tùy thân, dù ta
có nhờ phước đức đã gieo trồng đời trước, hưởng được phú
quí vinh huê, song chỉ hưởng tạm mà thôi, khi ba tấc hơi dứt mọi
việc buông xuôi, chỉ nắm hai bàn tay trắng. Vậy thì ta có
nên bám víu những cái giả ảnh ấy chăng? Chúng ta chắc
đã ý thức rõ ràng điều đó. Thế thì chúng ta phải
kíp lập thành tích niệm Phật ngay và thật hết lòng cố
gắng như chúng ta đã cố gắng lo làm giàu vậy.
Người vô trí cho giả là thật, nên chạy theo những cảnh tướng, danh sắc phù phiếm bề ngoài, có được chút vui, song chỉ là cái vui tạm bợ trong chốc lát. Kiếp người chóng tàn, thân người chóng diệt, chỉ có đạo đức thường còn, chân thật, không có những ồ ạt bên ngoài, không có cái vui chốc lát.
Xem như Ngài Khổng Tử còn bảo:
“Ăn cơm nguội, uống nước lạnh, co tay mà gối đầu cũng có điều vui ở trong vậy!”
Cái vui đó mới là cái vui của người trí./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét