Trong pháp thứ mười một, không có định thời, nếu vậy sẽ ít người làm được. Bài này phương tiện nói có định thời là: sớm, tối hai thời, hoạch định thường khóa, từ nay đến suốt đời, không thêm, không bớt, ngoài ra trong suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, có thể niệm được một câu, thì nên niệm một câu, có thể niệm được nhiều câu, thì nên niệm nhiều câu, bất luận niệm lớn hay nhỏ. Cổ nhơn có bảo:
Ít
nói một câu tạp
Nhiều niệm một câu Phật
Đẹp
đẽ biết bao nhiêu!
*Lời
phụ giải:
Vì sợ có nhiều vị, không thể lúc nào cũng
giữcâu niệm Phật được (bởi quá bận kế mưu sinh) nên phải phương
tiện định thời. Thế là ai cũng có thể tu Tịnh độ pháp môn được.
Nhưng điều cốt yếu: khi đã định thời, thì phải cố gìn, đừng để sai siển, dù lúc
bịnh hoạn hay đau khổ. Tuy nhiên, hễ khi nào rảnh rỗi là ta phải nhớ ngay
câu niệm Phật. Đánh đổi chúng sinh niệm bằng Phật niệm, tuy
không được cao siêu nhưng là một phương tiện hiếm có để chuyển mê
thành giác vậy./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét